Tiếng ve đã thưa dần và trên những cành phượng, hoa cũng không còn rực đỏ. Những tà áo dài tinh khôi lại dịu dàng bay trong gió…
Một năm học mới đã bắt đầu!
Lặng nhìn những tà áo dài mà nhớ những ngày đã xa – cũng đã từng áo dài, nhưng nghịch ngợm với balo trên vai và xăng đan đạp quai lén trốn giám thị vào cổng trường. Cấp ba của tôi đó – hồn nhiên và tinh nghịch. Cứ mỗi khi mùa hè kết thúc, ngắm nhìn mọi người bước vào năm học mới, lòng tôi lại cồn cào nhớ về những ngày xưa, những khi cùng bạn bè lén mang bánh kẹo vào lớp, vừa nghe giảng vừa ăn vụng, để rồi tặc lưỡi nghĩ thầm ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn ăn “công khai”. Cả những giờ khảo bài ngồi yên không dám thở vì chưa học bài, để rồi thở phào vì “May quá, không phải mình!”. Và khi ngủ gà ngủ gật trong lớp, bị thầy cô gọi dậy trả lời, vẫn có tụi bạn ngồi gần nhắc từng chữ. Quãng đời đi học, ngày ngày cắp sách đến trường làm sao có thể quên?
Nhớ thầy cô với từng lời giảng, là những giờ giảng văn cả cô trò cùng “phiêu” theo tác phẩm, là cô giảng không ngừng và trò chép không ngơi tay. Là giờ toán im lặng không dám hé môi vì không muốn làm đứt cảm hứng của thầy. Là giờ học hóa đầu tiên, cô bước vào lớp, câu chào cô gửi đến lớp là “Good morning class”, cả đám tròn mắt nhìn nhau và hỏi: “Ơ tiết này học Anh chứ không phải Hóa à?” Những giờ Anh dù không thể hiểu hết từng câu cô nói nhưng trước sự say mê của cô, vẫn ngồi gật đầu ra vẻ hiểu lắm. Những hôm trống tiết ngồi tán phét với nhau, bạn bè coi nhau như người trong gia đình, cười to nói lớn, cuối cùng lại bị giáo viên dạy lớp bên sang bảo giữ trật tự. Tất cả đều là kí ức ngọt ngào mà có lẽ chẳng ai muốn quên đi.
Ai trải qua quãng đời học sinh mà không một lần “ghép đôi” trêu chọc người khác, để rồi thấy “nạn nhân” buồn bã lại lui cui “Mày ơi tao xin lỗi, tao chỉ đùa xíu thôi!” Những nụ cười trên môi, những câu chuyện tiếu lâm của lũ bạn sẽ theo ta đến cuối cuộc đời.
Cuộc đời như một bản nhạc, có nốt cao sẽ có nốt trầm, có niềm vui thì cũng có nỗi buồn. Nỗi buồn như làm bài kiểm tra bị điểm thấp, bị bạn bè trêu chọc,… chỉ là thứ nhỏ nhoi so với nỗi buồn chia tay ngày cuối cấp. Lúc mới vào lớp 10, nhìn các anh chị 12 chia tay nhau, mắt ai cũng đỏ hoe mà tự hỏi sao lại buồn thế nhỉ, nghỉ học rồi nhưng vẫn có thể gặp lại nhau mà? Giờ nghĩ lại vẫn thấy sao ngày ấy mình suy nghĩ đơn giản quá, không còn học chung một trường nữa, tốt nghiệp phổ thông, mỗi người đi theo một con đường riêng, có người du học, có người về quê… Tan tác… Thế rồi sẽ có bao nhiêu cơ hội họp mặt đủ cả lớp, đôi khi nhớ lắm tiếng cười của đứa bạn ngồi cùng bàn nhưng vẫn không thể nghe thấy. Nỗi nhớ về những ngày cũ, về những nụ cười, những giọt nước mắt của ngày chúng ta xa nhau, tạm biệt thầy cô rồi rời khỏi mái trường. Nhớ nhau nhé bạn ơi, và hãy gọi tên nhau mỗi khi nhìn thấy, để tình bạn trở thành thứ bất tử, luôn đi song song bên cuộc đời mỗi người, vì khi ta bước đến với xã hội, ta rất khó tìm được những tình cảm đẹp đẽ, trong trẻo như khi bên bạn ta! |