Ào…ào… Cơn mưa hè đầu tiên như trút nước.
Tiếng rao lanh lảnh vang lên trong 1 buổi chiều mưa to gió lớn: “… bánh giò đây… ai bánh giò không…”. Cái hình bóng tảo tần thoát ẩn thoắt hiện dưới màn mưa. Cái áo rách vai bạc màu, chiếc áo mưa lụp xụp, cái quần đen xoắn đến đầu gối làm cho một ai nhìn thấy cũng phải. Đó là bà Năm già ở khu phố kế bên nhà tôi. Bà Năm đã sáu mươi lăm tuổi rồi, không con, không cháu, sống trong một cái chòi nhỏ trong 1 con hẻm mà người ta thường gọi là hẻm “du côn”. Nó có tên như vậy bởi vì tụi giang hồ hay tụ tập vào đây đánh nhau, hút chích. Bốn vách chòi của bà trát bùn cơm và tro bếp. Sờ vào ram ráp, những tấm giấy dầu đen kịt lợp mái nhà, cái tô sành đựng canh sứt mẻ. Bữa cơm của bà chỉ đơn thuần là bát cơm trắng vừa đầy, đĩa rau muống luộc nóng cùng một cốc nước mưa, những bữa cơm cao sang của Bà chỉ có thêm con cá rô kho mặn ăn cho mấy ngày.
Cuộc sống của Bà rất vất vả, hằng ngày với cái mâm nhựa đầy bánh giò giúp bà mưu sinh. Bà Năm đi bán bánh giò không kể trời mưa hay nắng. Dường như mâm bánh giò là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bà. Bà bắt đầu công việc bán bánh giò từ 6 giờ sáng đến tận 3 giờ chiều. Số tiền bán được một ngày là đủ ba ngày cơm. Tuy cuộc sống của bà khó khăn, nhưng khi bà nghe thấy có gia đình khó khăn hơn mình thì tận tình giúp đỡ. Có những đêm mưa, bà nằm trên chiếc giường tre cũ. Chắc có lẽ bà cũng rất cần một sự yêu thương chăm sóc ?
Đêm đến, ngồi ngoài thềm nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng tôi nghĩ về Bà Năm mà không ngủ được. Nếu có một điều ước tôi sẽ ước không bao giờ còn những mảnh đời bất hạnh như Bà Năm trên trái đất này nữa, tất cả mọi người đều ấm no, hạnh phúc./. |